Bệnh nặng nhất của người say là không biết mình say; bệnh nặng nhất của kẻ mê là không biết mình mê. Bệnh nặng nhất của loài người là không biết mình bệnh. Một loại bệnh được cho là bình thường bởi vì có quá nhiều người bị như thế, và việc điều trị cũng như thuốc chữa không còn cần thiết nữa.
Không có khả năng bước ra khỏi tiếng ồn suy nghĩ không dứt trong đầu là một loại bệnh ung thư tế bào não mãn tính.
Chuyện khổ đau của loài người từ căn bệnh ung thư ấy như là một điều tất yếu trên hành tinh này. Việc cho phép nó tồn tại cũng là lúc vô tình cho nó một giấy thông hành tự do không giới hạn ở mọi nơi mọi lúc trong cuộc sống của chúng ta.
Ngày nay, rất nhiều người bị căn bệnh này nhưng không phải ai cũng nhận ra và điều trị nó. Nó có mặt mọi lúc mọi nơi để ngăn cản bạn tận hưởng hạnh phúc đích thực.
Hình ảnh một người ngồi một mình đắm chìm trong đống rác suy nghĩ của bản thân, hoặc để những tạp chất bên ngoài tự do đi vào mình thông qua phim ảnh, âm nhạc…không còn là chuyện bất thường. Ngồi chống cằm tự kỷ, trầm cảm một mình hay ngồi giữa đám đông dán mắt vào điện thoại được công nhận là chuyện bình thường.
Tiếng còi xe inh ỏi trên đường phố, cảnh ồn ào chen chúc mua hàng trong siêu thị…được coi là sự phát triển phồn thịnh của một đất nước. Tính giản đơn trong sáng của đời sống, sự gần gũi hòa thuận với thiên nhiên được thay thế bằng tiếng ồn náo suy tư tính toán, nhu cầu đòi hỏi, đa đoan mưu mô trong đầu mỗi người không còn là một vấn đề nữa.
Chúng ta liên tục chạy về phía trước, tìm kiếm cái gì đó để đáp ứng những suy nghĩ liên tục thôi thúc trong đầu. Ít ai chịu ngồi lại, bình tĩnh và cảm nhận sự mệt mỏi của tâm-thân, cảm nhận hơi thở của cuộc sống, những điều kiện của hạnh phúc đích thực.
Căn bệnh sơ cứng hóa, vô cảm hóa tình người trong thời đại của chúng ta không thể được điều trị cho đến khi nào việc bất lực trước tiếng ồn náo suy tư bất tận trong đầu được xem là một căn bệnh nguy hiểm. Việc thiền tập sẽ giúp chúng ta phát hiện mức độ bệnh của mỗi người.
Khi bạn thử ngồi xuống một mình, dạo bộ vào bên trong khu vườn tâm vài ba phút hay một tiếng mà thấy “ngỏ ngách” thông thoáng không còn kẹt cứng những nghĩ suy, “trời quang mây tạnh” bớt đi rất nhiều những đám mây đen xì quá khứ, “đại dương yên lặng” vì những con sóng tơ tưởng tương lai lặng đi khá nhiều, thì bạn biết mình đang được điều trị tốt.
Tự điều trị tốt lấy mình có nghĩa là bạn đang âm thầm chuyển hóa một căn bệnh nguy hiểm của thế giới. Ánh sáng của một người giác ngộ có thể đốt cháy bóng tối khổ đau của vạn kẻ mê mờ.
Mây nước, núi rừng, hoa cỏ, cây đá, động thực vật thiên nhiên hay một bé thơ là những luồng sáng hạnh phúc. Người đang thực tập tỉnh thức và bậc đã tỉnh thức là những luồng sáng có được nhờ sự chuyển hóa. Nơi nào có thế giới ấy ngự trị nhiều thì nơi ấy là thiên quốc và cực lạc.
Hãy tự tạo cho mình nếu có thể, hoặc đi tìm và tương tác với thế giới ấy thì căn bệnh của bạn sẽ được chữa trị.
Bạn đang định nói mình không cần đến thế giới đó vì bạn không mắc một loại “bệnh” nào? Thế giới ấy có rất nhiều vị bác sĩ giỏi, hãy đến gặp họ một lần để được chẩn đoán và điều trị căn bệnh tiềm ẩn bên trong mỗi chúng ta.
Nguồn: Thầy Thích Ngộ Phương