Tỉnh thức không phải là một buổi đi dạo trong công viên, đó là một chuyến đi xuyên qua địa ngục. Đó là quá trình phá nát tất cả niềm tin của bạn, mọi thứ bạn nghĩ về bản thân và thế giới xung quanh. Không có cách nào khác. Chúng ta phải đi vào và đối mặt với bóng tối của chúng ta, nơi mà những quan niệm sai lầm đang tồn tại.
Chúng ta phải đối mặt với những quan niệm này và xem chúng là gì. Đây là cách duy nhất để chữa lành, để sống trong sự trọn vẹn chân thật.
Người bạn tốt của tôi, Julie Anne đã đưa ra mô tả về quá trình này.
Đó là sự đầu hàng hoàn toàn, một quá trình trung thực tàn bạo với bản ngã. Đó là một con đường chấp nhận hoàn toàn sự thật, cho dù có khó khăn đến mức nào. Tôi vẫn còn nhớ nó một cách sống động.
Chúng ta trải qua cuộc sống với nhiều quan niệm sai lầm về thế giới, về chính chúng ta. Chúng ta tô vẽ cho chiếc mặt nạ mà chúng ta tin rằng nó là thật. Tất cả đều dựa trên ảo tưởng và lừa dối.
Chúng ta lừa dối chính mình mọi lúc mọi nơi, và xã hội cũng lừa dối chúng ta theo cách tương tự. Chúng ta sống trong sự bất hòa nhận thức liên tục, biện minh cho những điều ngớ ngẩn trong đầu. Chúng ta liên tục lừa dối chính mình…và chúng ta tin điều đó.
Để thấy được sự thật mà bạn đang tìm kiếm, bạn phải phá bỏ lớp mặt nạ giả dối mà bạn đã tạo dựng.
Nhưng chúng ta quá gắn bó với nó, chúng ta muốn giữ những ảo tưởng đó để có thể chứng ngộ cùng một lúc. Chuyện đó không thể xảy ra được, mặc dù có hàng trăm bậc thầy kinh nghiệm và giáo viên tâm linh sẽ nói với bạn như thế.
Họ cung cấp cho bạn các phương pháp để có thể sống hạnh phúc, lạc quan, bình an, có được công việc phù hợp, kiếm nhiều tiền, cân bằng luân xa, trở nên khỏe mạnh hay bất cứ điều gì khác mà bạn mong muốn.
Điều này không liên quan gì đến việc tỉnh thức. Đây chỉ là một hình thức đánh bóng bản ngã. Tất cả đều đưa bạn trở lại ma trận của chu kỳ tái sinh. Bạn sẽ càng bám vào những thứ mà bạn trở thành.
Và thậm chí là bạn có thể giác vàng cho cái lồng của mình, nhưng nó vẫn là một cái lồng và bạn vẫn bị cầm tù trong chế độ nô lệ. Đây là con đường mà hầu hết mọi người chọn để đi theo, một con đường bầy đàn.
Trước khi đi vào câu chuyện tỉnh thức được chia sẻ sau đây, các bạn nên tham khảo qua bài viết “tỉnh thức là gì?” để hiểu rõ hơn nội dung câu chuyện.
Nội dung bài viết
Con đường dẫn đến sự thật và tự do
Phải có cái nhìn sâu sắc, can đảm và chân thành để đi trên con đường tỉnh thức. Tuy nhiên, không có nhiều người chọn đi con đường này.
Chúng ta đã được lập trình các thói quen từ khi còn nhỏ. Chúng ta cũng bị rất nhiều “rào cản quan niệm” mà xã hội đã đặt ra. Do đó, hầu hết mọi người muốn ở lại trong đàn, vì họ tìm thấy sự thỏa mãn cùng với những linh hồn bị lừa dối khác.
Bạn cần một ý chí mãnh liệt để thoát khỏi đàn. Con đường giác ngộ không hề dễ dàng. Đó là một con đường nguy hiểm, nó sẽ phá nát tâm trí bạn thành từng mảnh vụn.
Phải là một kiểu người nào đó đặc biệt mới có thể đi trên con đường này, một người sẵn sàng từ bỏ mọi thứ để nhận ra bản chất thật của cuộc sống.
Câu chuyện của tôi là hành trình đưa tôi qua nhiều con đường mà chả dẫn đến đâu cả: Đường vòng, ngõ cụt và vách đá…Cuối cùng tôi đã bị kéo lê, đá và la hét xuyên qua vực thẳm bởi Grace. Đó là quãng thời gian tâm tối của tôi.
Rất nhiều điều tồi tệ xảy ra với tôi trước đây, tôi đã tự hỏi tại sao cuộc sống lại đánh tôi mạnh đến thế? Giờ đây, tôi mới hiểu ra nó như thế là để giúp tôi biến đổi.
Trong quá khứ, tôi rất mạnh mẽ và giữ được ý thức về bản thân, về người mà tôi nghĩ là tôi. Nhưng lần này, cảm giác của tôi về bản thân, người mà tôi nghĩ là tôi đã biến mất. Tôi đã ngừng chứng tỏ bản thân. Tôi hoàn toàn sụp đổ.
Bạn gái của tôi đã theo người đàn ông khác, và cô ấy sống bên kia đường. Vì vậy, vào mỗi buổi sáng tôi nhìn ra ngoài cửa sổ chỉ để chờ xe của anh ta đến đón cô ấy đi làm. Tôi tự nói với mình, “Phải có một kế hoạch cho việc này.”
Sức khỏe của tôi suy yếu, thất nghiệp và những người tôi nghĩ là bạn thân cũng không còn. Tôi cảm thấy không được ai quan tâm và bị bỏ rơi. Tôi đắm chìm trong bóng tối của cuộc đời.
Trong chiều sâu của bóng tối
Tôi sống trong “bóng tối” này một thời gian, 4 tháng. Khoảng thời gian đó, bản ngã của tôi dần dần bị phá hủy, vì tôi phải đối mặt với những sự thật lạnh lùng. Tôi phải thành thật một cách tàn nhẫn với bản thân mình.
Cuối cùng, tôi nhận ra rằng tôi ghét cơ thể rệu rã này, tôi ghét thế giới, tôi ghét bản thân mình và tôi thực sự ghét Thượng đế. Vâng, tôi rất hận ông ấy, Người đã bỏ rơi tôi…cả thế giới đã bỏ rơi tôi. Điều đó không công bằng.
Tôi đã ném mọi thứ thuộc về tín ngưỡng ra ngoài thùng rác. Tôi phải đối mặt với bóng tối của tôi với sự trung thực tàn bạo. Hãy tưởng tượng sự tuyệt vọng khi nhận ra những gì nằm ẩn đằng sau tính cách của bạn, đằng sau những điều dối trá mà bạn tự nói với mình hằng ngày.
Và rồi một giọng nói rất mạnh mẽ nói với tôi. Tôi không biết nó đến từ đâu, “Hãy thừa nhận khổ đau, đừng chống lại nó.”
Tôi nhận ra rằng, tôi không thể chấp nhận những gì đang xảy ra với tôi. Tôi tiếp tục chiến đấu với nó. Tôi đã cố gắng đẩy lùi sự đau khổ, nhưng rõ ràng là không thành công. Vì vậy, tôi đã theo dõi sứ điệp và đầu hàng.
Điều này tiếp tục trong hai tuần. Tôi cảm thấy bị bỏ rơi và cô đơn. Nỗi đau của việc bị lột trần trong mùa đông lạnh giá, không có hy vọng trong tầm mắt. Nhưng tôi bắt đầu chấp nhận những gì đang xảy ra.
Tôi không còn cố đẩy khổ đau đi nữa mặc dù tôi đã chạm đến đáy, tôi đã chịu đựng nó. Và rồi vào sáng ngày 1 tháng 1 năm 2004, tôi thức dậy, không phải để đón nhận một năm mới, mà là một cuộc sống mới!
Nỗi đau trong tôi đã biến mất, tất cả đều được tha thứ và tôi cảm thấy rất thanh thản. Một trạng thái an lạc mà tôi chưa bao giờ trải nghiệm trước đây. Điều mà tôi nghĩ là không bao giờ tồn tại. Nhận thức sai lầm của tôi về bản thân biến mất.
Tôi nhớ tiếng hát của những chú chim, mặt trời đi qua cửa sổ…mọi thứ xung quanh tôi đều được nhìn thấy bằng một đôi mắt mới, một nguồn sáng mới – một nguồn sáng kỳ diệu và kinh ngạc. Tâm trí của tôi đã dừng cuộc trò chuyện của nó, tôi trải qua một trạng thái bình an sâu sắc.
Và rồi nó bắt đầu, những làn sóng kỳ diệu bên trong xuất hiện. Tôi bắt đầu tỉnh thức. Những làn sóng đánh thức bản chất sâu thẳm nhất trong tôi. Nó cũng làm tan vỡ những ảo tưởng và sự lừa gạt của thế giới. Khi tôi tỉnh dậy, mắt tôi nhìn thấy một thế giới rất khác!
Kết nối thiêng liêng
Làn sóng lớn nhất đến sau vài tuần. Tôi hành thiền và đã đi rất sâu, theo dòng chảy cuộc sống đến độ sâu nhất của những tồn tại bên trong. Tôi cảm thấy trống rỗng, nhưng rồi từ sự trống rỗng này một tình yêu thiêng liêng mạnh mẽ tràn ra, tràn ngập toàn bộ tâm trí và cơ thể.
Tình yêu này là vô điều kiện và nó lan ra khắp mọi nơi. Tất cả những con bọ, thằn lằn, chim chóc, cây cối, mọi thứ đều ngập tràn tình yêu này. Tôi không thể nói nơi nó bắt đầu hoặc kết thúc. Tất cả chúng ta đều được kết nối với tình yêu này.
Tôi không phải là côn trùng, chim chóc hay thực vật, nhưng mối liên hệ quá sâu sắc đến mức tôi cảm thấy chúng giống như một phần của tôi. Có đồng thời sự phân biệt và không phân biệt. Đó không phải là điều dễ dàng để mô tả, loại tình yêu thiêng liêng này không thể tìm thấy trong từ điển.
Khi bạn thức dậy và nhìn thế giới bằng đôi mắt mới, bạn sớm nhận ra rằng không phải ai cũng nhìn thấy cùng một thứ. Tôi đã cố gắng nói với vài người về những gì đã xảy ra với tôi, nhưng không ai tin. Họ nghĩ rằng tôi bị điên, hoang tưởng do đã chịu quá nhiều khổ đau.
Không ai muốn nghe bất cứ điều gì tôi nói, vì nó phơi bày niềm tin sai lầm của họ. Vì vậy, tôi im lặng suốt 8 năm.
Tôi thức dậy chỉ để nhìn phần còn lại của thế giới vẫn còn đang ngủ. Leonardo daVinci.
Làm sao tôi có thể giải thích cái gì đó sâu thẳm, vượt ra ngoài tâm trí, nơi mọi người không có khái niệm hay hiểu biết? Tôi không biết gọi nó là gì, nó trái với kiến thức của thế giới này, kiến thức đến từ bên ngoài của bản ngã. Bạn biết bạn là ai.
Nó không phải là thông tin mới, mà là một sự tỉnh thức với bản chất thật của chính bạn. Một người chưa tỉnh thức với bản chất thật sự của mình sẽ rất khó hiểu. Họ tin rằng đó chỉ là tri thức hoặc một bộ niềm tin khác.
Do đó mọi người thường nói những điều như, “Đó chỉ là ý tưởng của bạn về sự thật. Nó khác với tôi.” Hoặc “Không có sự thật tuyệt đối, tất cả chỉ là tương đối.” Họ nghĩ rằng đó chỉ là niềm tin của tôi. Đúng là vô nghĩa để giải thích điều này với mọi người, bởi vì tất cả đều bị mắc kẹt vào quan điểm của riêng họ.
Trên con đường trở về
Khi một người quyết định đi con đường trở về bản chất thật của chính mình, họ sẽ sớm nhận ra rằng họ đang ở một mình trên con đường đó. Con cá bơi ngược dòng. Bạn phải chuẩn bị cho điều đó, để thấy thoải mái khi ở một mình, không được người khác hiểu.
Tôi không thể nhìn xuyên tường, đi trên mặt nước, bay như chim hoặc giàu có hơn sau khi tỉnh thức. Tôi bị kéo, vùng vẫy và la hét dưới đáy của sự đau khổ. Tôi chỉ có Grace.
“Grace ở trong bạn, nó là chính bạn. Grace không phải là thứ được mua từ người khác. Nếu nó đến từ bên ngoài, nó là vô dụng. Tất cả những gì cần thiết là biết sự tồn tại của nó ở trong bạn. Bạn không bao giờ ra khỏi hoạt động của nó”. Ramana Maharshi cho biết.
Như Eckhart Tolle đã tuyên bố, bạn không phải chờ đợi đến đêm tối của linh hồn để tháo dỡ những quan niệm sai lầm, bản thân giả tạm của bạn, câu chuyện cuộc đời của bạn. Bạn có thể có ý thức để đi con đường đó. Nhưng nó đòi hỏi lòng dũng cảm, sự rõ ràng và trung thực tàn bạo của chính bạn.
Tâm trí là một đối thủ rất khó nhằn và sẽ đánh lừa bạn ở mọi bước, tỉnh thức có nghĩa là kết thúc sự kiểm soát của nó đối với chúng ta. Nhưng điều này có thể thực hiện được. Nisargadatta Maharaj đã làm được điều đó. Bạn chỉ cần cho phép Grace hành động bên trong bạn.
“Bạn không thể biến đổi bản thân mình, và bạn cũng không thể biến đổi bạn đời của bạn hay bất kỳ ai khác. Tất cả những gì bạn có thể làm là tạo ra một không gian cho sự biến đổi xảy ra, cho Grace và tình yêu vĩ đại xuất hiện”. Eckhart tolle chia sẻ.
Vì vậy, sự lựa chọn thuộc về nơi bạn, không ai có thể làm điều này giúp bạn. Tôi hoặc bất kỳ ai khác chỉ có thể cung cấp cho bạn những hướng dẫn. Nhưng bạn, một mình, phải đi trên con đường đó.
Con đường này không dành cho những người nhút nhát, nhưng không có con đường nào khác. Tỉnh thức không phải đơn giản là nhờ ai đó vẩy đũa phép lên người.
Đó là con đường hủy diệt và câu hỏi là, “Bạn sẵn sàng từ bỏ bao nhiêu? Bạn có thể chịu đựng được bao nhiêu?” Bởi vì trên con đường này, bạn phải từ bỏ mọi thứ. Đi ngược lại với định kiến của thế giới về hạnh phúc, thành công hay lý tưởng sống…
Mỗi phần trong bạn sẽ vỡ tan. Bạn có thể chịu đựng điều đó không? Như Bhaktivinode Thakur vĩ đại đã viết, “Bạn phải chết để sống!”
Grace: Chân ngã, Tự tánh
Hoa Sen Phật – Theo: upliftconnect.com