Nếu chúng ta nghĩ có được những gì chúng ta mong cầu là thành công, thì chưa có ai trên đời này là người thành công cả. Tất cả chúng ta đều là kẻ thất bại, bởi vì hơi thở sau cùng của mình cũng không mang theo được một hạt bụi nào của thế gian.
Giữa việc thấy mình thành công vì học được một bài học và cho mình thất bại vì chưa đạt mục đích mà mình muốn thì bạn chọn cái nào?
Nếu học được một điều gì đó là một sự thành công, thì cuộc đời bạn chưa bao giờ thất bại. Nếu đạt được mục đích nào đó là sự thành công, thì bạn luôn là kẻ thất bại. Bạn đang có bao nhiêu mục đích chưa đạt được trên đời?
Buộc thân tâm mình phải sống theo cách sống mà được ai đó hay xã hội cho là thành công thì mình đang tự hành hạ đời mình. Biết bao nhiêu nỗi bất hạnh diễn ra theo kiểu: “Tại sao tôi, tại sao anh, ba mẹ tôi, con tôi, gia đình tôi, công ty tôi…không được như…” Khát khao thành công là tự nguyện mời đau khổ đến nhà mình và lan tỏa nó cho những người xung quanh.
Được nhiều thứ bên ngoài là lúc ta mất nhiều thứ bên trong. Không một cái ĐƯỢC hay cái THÀNH CÔNG nào mà không có một ai đó có cái MẤT và THẤT BẠI cho mình. Trên một sân bóng đá, chúng ta dễ dàng chứng kiến tiếng reo hò chiến thắng bên này sân và bên kia sân là giọt nước mắt mệt mỏi lăn dài.
Khái niệm thành công đích thực là trở về con người chân thật của mình, và sống tươi mới trong từng phút giây mà đời sống dâng tặng. Nếu không làm được điều đó, thì chữ thành công của loài người đã hàm nghĩa thất bại. Thất bại với chính bản thân nên chúng ta phải nhờ đến cuộc đời, nhờ kẻ khác ở dưới mình để mình được trên họ, hơn họ,…để mình được tung hô: THÀNH CÔNG.
Cái mong mỏi được đồng loại tôn thờ, cái khao khát được ngồi lên trên đồng loại mình, cái mà chỉ có ở loài người thì đó không phải là thành công mà là một sự mộng tưởng nếu không muốn nói là điên rồ bệnh hoạn. Khao khát thành công là một sự thất bại của người chưa tỉnh thức.
Rất nhiều người nổi tiếng khi gần đến cuối đời mới nhận ra điều này và trong lúc thoi thóp thở họ đã nói:
“Tôi đã đạt đến tột đỉnh của thành công. Trong con mắt người khác, cuộc đời tôi là một biểu tượng của thành công. Tuy vậy, phía sau công việc tôi có rất ít niềm vui.
Tài sản của tôi cuối cùng cũng bình hóa với tôi. Trong lúc này trên giường bệnh, hồi tưởng về cuộc đời, những lời khen ngợi, tự cao, tự hào về tài sản nhưng tôi cảm thấy thật vô nghĩa trước tử thần, cái chết.
Trong bóng tối, khi nhìn ánh đèn màu xanh và tiếng ồn ào của máy dưỡng khí, tôi cảm nghiệm được hơi thở của tử thần rất gần kề. Bây giờ tôi mới hiểu thấu, nếu một lần bạn đã có tiền đủ cho cuộc đời của bạn, bạn hãy đeo đuổi một mục đích khác không liên quan đến tiền bạc. Nên tìm một điều gì đó quan trọng và ý nghĩa hơn.” Steve Job.
Khi để tham lam, ngạo mạn, sợ hãi và sân hận kéo bạn đi, thì bạn đã là kẻ thất bại rồi. Vậy nên, thành công không phải là đạt được những gì do con ma tham lam xui khiến mà là điềm tĩnh, miễn nhiễm, không phản ứng trước bất kỳ ngôn ngữ và hành động nào chứa năng lượng đam mê và bạo động từ bên ngoài kia.
Như vậy, thất bại là mình bị tác động bởi những thứ bất an và mang những bất an đó tác động ngược ra ngoài. Thành công là cách thức sống của một bụi cây ven đường: Nó chỉ cho kết quả liên tục chứ không phải là sự khát khao hay hối tiếc, vì nó trọn vẹn được cuộc đời mình cho sự sống. Sự khao khát hoặc tiếc nuối và thành công không bao giờ cùng nhau có mặt.
Bạn hãy nhìn xem, kẻ thất bại thì khổ với sự thất bại của họ – người thành công thì khổ với thành công của họ. Khổ đau là một sự thất bại lớn nhất trên đời dù nó ngụy trang dưới bất cứ hình hài nào đi nữa.
Khi bạn sống một ngày trọn vẹn, người khác nhìn vào nói bạn có một ngày thành công; khi bạn có một đời trọn vẹn, người khác khen bạn có một cuộc đời thành công mãn nguyện. Không nên mong cầu trở thành một ai rồi mới thành công vì đời sống bản thân nó là một sự thành công lớn nhất rồi, việc cần làm là đừng tự biến mình thành kẻ thất bại bởi sự dẫn dắt của lòng tham mà thôi.
Nguồn: Thầy Thích Ngộ Phương